Trương Anh Ngọc và tình yêu với nước Ý

Trương Anh Ngọc có tình yêu với nước Ý, điều đó quá rõ ràng qua cuốn “nghìn ngày nước Ý, nghìn ngày yêu” của anh.

Anh Ngọc may mắn có thời gian sống gần nhiều năm ở Ý. Khi anh viết cuốn sách này, trong 3 năm anh chỉ có đi và tìm hiểu đất nước này. May mắn hơn tôi, người chỉ có thời gian vỏn vẹn khoảng gần 1 tuần ở Ý và qua đó chỉ là một người cưỡi ngựa xem hoa với những bài viết amatour của tôi.

Anh Ngọc đã tận dụng toàn bộ thời gian 1000 ngày này để tìm hiểu về nước Ý theo cả chiều rộng trải khắp đất nước. Anh đã đặt chân tới những vùng đất mà hiếm khi khách du lịch đặt chân được tới như Siena – thành phố cổ 2000 năm tuổi nơi anh cho là đáng sống nhất, Verona – quê hương của Romeo và Juliette, Puglia xứ sở của ô liu, hay Etna – núi lửa chỉ chờ thời điểm thích hợp để phun trào….các borgo tươi đẹp và có chiều dày lịch sử.

Anh Ngọc còn tìm hiểu nước Ý theo chiều sâu, anh hiểu tính cách con người, lối sống của họ, ẩm thực nước Ý như một local thực thụ. Những quán ăn anh khen ngon nhất lại là những quán mộc mạc, giấu mình, hẻo lánh…không chút phô trương mà khách du lịch thì không đời nào tìm ra được.

Anh Ngọc yêu từng nét nhỏ trong cuộc sống hàng ngày trên nước Ý như lối treo quần áo tùm lum, bức tường cũ kỹ loang lổ, xe Vespa như một người tình, hay là hoa trên cửa số các ngôi nhà.

Học theo Anh Ngọc tôi cũng lôi lại album ảnh để tìm ra các bức đời thường có những nét đáng yêu của cuộc sống hàng ngày, mộc mạc và dung dị ở các thành phố mà chúng tôi đã tới thăm dù trong thời gian rất rất là ngắn chỉ vỏn vẹn gần 1 tuần.

Một góc phố nhỏ ở Venice, cạnh đấy là cửa hàng cafe. Ăn sáng với một tách capucino và một chiếc bánh sừng bò nóng hổi là cách chúng tôi bắt đầu một ngày mới ở Venice. Tới Ý nhớ ăn kem gọi là Gelato là loại kem ngon nhất mà tôi được ăn.

 

Quần áo treo tự nhiên ở Venice
Hoa treo cửa sổ ở Venice
Vespa đa di năng chúng tôi gặp ở Roma

 

 

.