Đi ngắm mặt trời mọc bằng xe ngựa là trải nghiệm của chúng tôi ở Bagan
Sáng 5h30 đã thấy anh xe ngựa tên Mathew và cỗ xe đợi ở cổng. Xe ngựa băng qua những con đường không một bóng người. Trời tối om, cái lạnh giá buổi ban mai làm chúng tôi co ro. Đây đó lác đác một hai người đi dạo. Kìa một chiếc xe máy bật đèn sáng quắc đang đuổi theo xe ngựa của chúng tôi.
Trời tối không rõ mặt người, chỉ dựa vào vóc người cao lớn mà đoán ra là người nước ngoài. Càng gần tới tòa tháp nơi chúng tôi sẽ ngắm mặt trời mọc càng thấy có thêm người. Hai anh dáng như khách du lịch Trung Quốc cũng đang cưỡi xe máy tới gần.
Ngọn tháp số 863
Xe ngựa dừng bánh trước một tòa tháp. Mathew giải thích tháp này không tên mà chỉ được đánh số là 863. Trước đây khách du lịch hay được trèo lên tháp của chùa Shwe San Daw ngắm bình minh. Sau trận động đất 2016, chính quyền đã không cho phép trèo lên tháp này. Vị trí ngắm bình minh đành phải thay đổi sang 863.
Xe ngựa dừng, một anh tây đội mũ len xăm xăm soi điện thoại tiến vào trong lòng tháp. Chúng tôi theo phản xạ nối đuôi nhau bám sát. Oh, mà hình như nhầm đường vì tiến thẳng vào ngõ cụt. Tối đen như mực, chỉ sợ giẫm phải rắn rết. Cả hội không ai bảo ai lại quay trở ra tìm đường khác.
Tới một chân cầu thang giày dép chất đống. Ah, đúng chỗ này đây rồi. Leo cầu thang dốc hẹp đi lên đỉnh tháp. Trên đó đã lố nhố một số người nhìn không rõ mặt đang nói chuyện lào xào.
Bình minh và những ngón tay hồng
6:00
Trời tối đen. Không nhìn ra ai vào ai chỉ nghe đủ giọng ngôn ngữ khác nhau: tiếng Anh, tiếng Tàu, có cả tiếng Việt. Họ kháo rôm rả về những điểm đã đi ở Yagon và Bagan.
Đột nhiên có tiếng một người đàn ông cao giọng to và giận dữ. Dường như ông ta đang mắng chửi kịch liệt một người nào dám đi tất lên khu di tích. Không thấy kẻ bị mắng kia dám cãi lại dù chỉ một lời. Rõ khổ, sương sáng lạnh, đi chân đất lên tháp còn lạnh hơn. Một cô gái đã lén lút để nguyên tất đi lên di tích. Đi giày và đi tất vào khu di tích là một điều cấm kỵ ở đây.
6:15
Trời đã sáng hơn chút. Những nệm mây màu gạch non nhú lên phía chân trời. Tôi cũng đã nhìn rõ ra được xung quanh. Xung quanh tôi là các chùa phật lớn nhỏ các kích thước khác nhau.
Trên đỉnh tháp chỗ chúng tôi đứng có một gian thờ nhỏ đặt một pho tượng phật nhỏ. Mắt ngài đang nhìn xuống. Ai đó đã thắp một ngọn nến thơm xua bớt giá lạnh buổi sáng sớm.
6:20
Những ngọn núi phía xa dưới những đám mây đã thấy rõ hơn. Người đến mỗi lúc một đông hơn
6:35
Xuất hiện khinh khí cầu đầu tiên. Mọi người ồ lên, một chiếc khinh khí cầu xuất hiện ở chân trời phía một ngọn tháp ở xa xa. Sau chiếc đầu tiên này nhô lên khoảng 10 chiếc khác. Chiếc khinh khí cầu lững lờ trôi về phía chúng tôi. Thỉnh thoảng lại thấy phừng lên ngọn lửa phía dưới khinh khí cầu.
6:40
Bình minh đã tới. Chim hót ríu ran trong bụi cây mặt trời vẫn chưa lên hẳn. Mọi người bàn tán về chuyện mây mù không có mặt trời. Ai đó nói to tư vấn là không nên thuê khinh khí cầu, vừa đắt lại vừa hên xui. Giá thuê là 300 USD/người.
Mặt trời đỏ ối tận chân trời. Cuối cùng thì đã thấy mặt trời đỏ ối từ từ nhô lên sau ngọn tháp xa xa. Một đoàn chục chiếc khinh khí cầu cũng xuất hiện để săn mặt trời. Các loại máy ảnh giơ cao bấm tanh tách. Một rừng gậy selfi và các gương mặt cười.
Tách hẳn đoàn người tớn tác săn ảnh là một chàng trai người nước ngoài, mặt váy dài longyi, mũ chùm kín đầu. Anh ta đứng lặng lẽ ngắm mặt trời lên như thể là một nghi lễ cực kỳ trọng đại và huyền bí….tách biệt hẳn với đám đông đang huyên náo ồn ào.
6:50
Mặt trời lên cao đỏ ối và ngọn tháp biến thành con quái vật nuốt chửng mặt trời.
Đoàn săn mặt trời lần lượt ra về mang theo những bức ảnh chỉ lột tả được phần nào những giây phút thần bí khi mặt trời mọc ở Bagan.